Đọc lại Kì I: Làm Quen
Cũng như mọi tháng – hôm ấy có meeting định kì của nhóm director.
Tôi không chỉ ngồi lắng nghe như bao lần, mà có tham gia chia sẻ về quá trình làm một “Campaign Site” đã mang lại hiệu quả cao, được “end user” yêu thích và giữ top 1 trending Nhật Bản một thời gian dài.
Câu từ tôi viết có thể không được trôi chảy, khả năng thuyết trình tiếng Nhật chắc hẳn không được tự nhiên, nhưng có một điều tôi luôn nhớ rõ các đồng nghiệp director khác đã gật gù … có vẻ tôi đã truyền đạt không tệ.
Hoàng hôn hôm ấy tôi đã nhìn thấy núi Phú Sĩ !!!
Dự án tôi quản lý cần đưa một phần công việc ra ngoài outsource, và vì thế tôi cũng tham gia cuộc gặp gỡ ban đầu với đối tác.
Từ trước đến nay chỉ biết nhận danh thiếp, lần này được trao lại danh thiếp của mình, làm tôi cảm giác lâng lâng khó tả.
Không chỉ vậy, tôi còn được tham gia vào quá trình thảo luận, đánh giá chi phí dự án, tự tay làm các thủ tục giấy tờ outsource dưới danh nghĩa là DeNA Ha Sama (Danh xưng người Nhật dùng để gọi đối tác trong giao tiếp kinh doanh).
Chợt nhận ra, ngoài khác biệt về màu sắc của dây đeo thẻ, nhân viên Phái cử như tôi cũng không khác gì so với các nhân viên chính thức khác. “Phái cử” đơn giản chỉ là bạn được công ty phái đi và làm việc được giao.
Nhưng ở đây, tôi đã và đang được làm việc mình muốn.
Câu hỏi mà sếp luôn đặt ra “Hà-san sắp tới muốn làm gì? Muốn phát triển như thế nào ?”, và không ai khác người cần trả lời những câu hỏi đó chính là bản thân tôi.
Tôi bất ngờ được nhận một trong những giải MVP (Most Valuable Person) tại bộ phận trực thuộc của DeNA. Hôm ấy, đứng phát biểu trước hơn 100 đồng nghiệp tôi nhận ra mình không hề “nhỏ bé” chút nào…
Hôm sau sếp đãi tôi một bữa cơm lươn hoành tráng và xa xỉ (Lươn được xem là một món cao lương mỹ vị ở Nhật đấy mọi người).
Nhận MVP ở công ty khách hàng mà một điều mà tôi chưa từng nghĩ tới, đó là niềm tự hào không thể diễn tả bằng lời.
Và còn một việc khác khiến tôi hạnh phúc không kém…
Sau gần 6 tháng chuẩn bị tôi đã đưa được ba mẹ qua chơi, được giới thiệu ba mẹ với các sếp GNT và DeNA – những người rất ấm áp, đã luôn dõi theo và giúp đỡ tôi từ những ngày đầu tiên đặt chân đến Nhật Bản.
Đối với riêng tôi, mùa thu là mùa đẹp nhất trong năm, mùa của yêu thương và hy vọng.
Trước đó 2 năm, lần đầu đặt chân đến Nhật, Hikarie là toàn nhà sừng sững cao nhất giữa Shibuya – nơi được ví như nơi mọi người Nhật đều muốn làm việc.
Hôm nay, vẫn là Shibuya nhộn nhịp và đông đúc, nhưng Hikarie đã xuống vị trí thứ hai sau toà Shibuya Scramble.
Thế cuộc luôn biến chuyển và vạn vật luôn thay đổi. Tôi luôn sợ nếu không tự phát triển bản thân, khi thời gian xoay vần thì cái già và sự tụt hậu đã đáp lên đầu mình rồi.
Nhưng có một điều tôi luôn tự nhủ: “cho dù là ai, làm việc ở bất cứ đâu, luôn cố gắng và nỗ lực rồi mọi thứ sẽ được đền đá”.